Diễn Đàn SEO - vnseo.edu.vn - CÁ VOI CÔ ĐƠN Tác giả: Hàm Yên Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, thực tế, chữa lành, nam chính khiếm thính nhút nhát tài hoa - nữ chính dịu dàng lương thiện, HE, có baby. Trạng thái: Đã xuất bản. Reviewer: Chíp *ẢNH LÀ BÌA TRUYỆN XUẤT BẢN -------------------------------------------------------- Người ta vẫn thường bảo rằng, thứ mà cả đời này không giấu được chính là ánh mắt dành cho người mình thích, là trái tim đang run lên, và là khát khao vỗ về, ôm ấp xoa dịu những tổn thương của người trong lòng. Chiêm Hỷ cũng vậy, mà Lạc Tĩnh Ngữ cũng thế. Lạc Tĩnh Ngữ là một chàng trai đặc biệt, vì thế giới của anh nang dau cuc pham không giống với bất kỳ ai ngoài kia, lúc nào cũng bình lặng, yên tĩnh, không một chút âm thanh. Anh giống như chú cá voi nhỏ mang tần số cô độc 52Hz, lặng lẽ bơi giữa đại dương mênh mông, mặc kệ biết bao chú cá voi khác đang reo hò cùng sóng cuộn,... cho đến khi gặp được cô gái dịu dàng nhất trên thế gian, người mà anh đã dành rất nhiều thời gian để học cách gọi tên người ấy, Hoan Hoan, Chiêm Hỷ của anh. Chiêm Hỷ là một cô gái nhỏ mới tốt nghiệp đại học, từ bé đã sống trong một "bản kế hoạch cuộc đời" do chính mẹ cô tạo ra. Chỉ được học những gì mẹ thích, chỉ được quen những người mẹ hài lòng và tuyệt đối không được chống đối mẹ... Từ tận sâu trong trái tim, Chiêm Hỷ vô cùng muốn bay ra khỏi chiếc lồng của mẹ, chạm đến sự tự do cô luôn mơ ước. Thứ cô thiếu có lẽ chỉ là một chiếc chìa khóa giúp cô mở cánh cửa lồng, một cú đẩy để cô cất cánh bay đi. Cô đã tìm kiếm nó mãi, cho tới ngày nọ, cô đã tìm được chiếc chìa khóa mang tên Lạc Tĩnh Ngữ. Duyên phận là một thứ rất kỳ diệu, có duyên gặp gỡ, dù khác biệt vô vàn nhưng miễn là đối phương thì không gì không thích hợp. Chiêm Hỷ dạy anh cách đối nhân xử thế, dạy anh dùng từng chữ, từng câu, từng dấu sao cho chuẩn. Chiêm Hỷ sẵn sàng học một ngôn ngữ khó như thủ ngữ, chỉ để "nghe" được lời anh, hiểu nỗi lòng anh, bầu bạn cùng anh tâm sự đủ thứ trên đời. Chiêm Hỷ luôn ủng hộ, động viên, sát cánh bên anh những lúc anh bất lực, lạc lõng nhất. Chiêm Hỷ bỏ qua định kiến của người đời, ngăn cản của gia đình, lựa chọn ở bên anh suốt quãng đời sau này. Còn Lạc Tĩnh Ngữ thì sao? Lạc Tĩnh Ngữ yêu Chiêm Hỷ bao nhiêu? Rất yêu, rất yêu. Cô là cô gái đầu tiên kiên nhẫn bước từng bước vào thế giới tĩnh lặng của anh, khiến cho anh từ chậm rãi rung động đến sâu sắc khắc ghi. Anh sẵn sàng dùng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi để quay về, vì cảm thấy Chiêm Hỷ buồn bã. Anh luôn suy nghĩ cho Chiêm Hỷ đầu tiên, ủng hộ cô vô điều kiện, trân trọng cô, dành cho cô sự tự do thoải mái chưa từng có. Lạc Tĩnh Ngữ từng rất tự ti, mặc cảm, ghét bỏ chính bản thân mình, anh không dám thổ lộ, chỉ có thể chôn chặt tình cảm ở đáy lòng, vì anh nghĩ, đơn phương không được hồi đáp vĩnh viễn là kết cục đẹp hơn hai người ở bên nhau. Chiêm Hỷ là một cô gái ưu tú, giỏi giang, anh chỉ là kẻ bị điếc đặc, sẽ di truyền. Cô xứng đáng với một người tốt hơn, anh không phải. "Anh với em, thật sự không thể đến với nhau được đâu!" "Em, phải cươi một chàng trai tốt! Anh, không phải!" "Anh điếc bẩm sinh! Sẽ di truyền! Con bị điếc! Em có muốn?" Thế nhưng khi người con gái ấy dùng toàn bộ chân thành và dũng khí tiến về phía anh, chiếc gai nhọn xấu xí mang tên "tự ti" đã giày xéo anh hơn hai mươi năm ấy, đã rơi ra rồi. Cả đời này, sẽ không thể buông tay được nữa. — Anh quỳ một chân trước mặt cô, chỉ có ánh lửa đang soi sáng cho bọn họ. Cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trong tay anh, nhìn thấy anh hơi hé miệng ra, nghe thấy anh nói lần lượt từng chữ một: “Hoan Hoan, lấy, ánh, nhé, đước, khống?” Mọi người đang chuẩn bị reo hò “đồng ý đi nào”, nhưng người đầu tiên còn chưa kịp bắt nhịp, đại khái ngay lúc Lạc Tĩnh Ngữ vừa mới dứt lời, Chiêm Hỷ đã gật đầu thật mạnh, thế rồi không chút do dự ra dấu bằng thủ ngữ: Em đồng ý, Cá, em muốn làm vợ anh. Anh nghĩ, anh rốt cuộc đã vượt qua được thử thách này rồi, từ nay về sau, cuộc đời của anh sẽ bước sang một trang mới. Anh sẽ trở thành một người chồng, còn có thể trở thành một người cha nữa. Anh nghĩ, cuộc đời này của anh không còn gì nuối tiếc nữa, không nghe được cũng không sao, anh đã hạnh phúc lắm rồi! Anh gặp được một cô gái, cô ấy kéo anh lên từ đáy biển sâu, hai năm nay vẫn luôn bên anh, khích lệ anh, giúp anh hoàn thành ước mơ. Anh muốn tiếp tục được ở bên cô, ở bên cô suốt mấy chục năm đằng đẵng của cuộc đời. Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ còn cô đơn nữa! _ “Cá Voi Cô Đơn” của Hàm Yên là một câu chuyện có cốt truyện nền tảng đơn giản, nhưng từng câu chữ, từng tình tiết, từng cảm xúc, từng nhân vật, từng hàm ý gửi lại trong đó lại thật xuất sắc. Hàm Yên không chỉ khắc họa chân thực cuộc sống của ngưòi có khiếm khuyết, cụ thể trong câu chuyện này là những người câm điếc bẩm sinh, mà còn phần nào tái hiện được những định kiến, những nỗi đau mà họ phải chịu đựng trong thầm lặng. Ví như Lạc Tĩnh Ngữ đi, anh thực sự là một chàng trai tốt, tốt hơn rất rất rất nhiều người ngoài kia, anh mang theo một trái tim ngây thơ, chân thành, lương thiện mà đối diện sự khắc nghiệt của cuộc đời, sự phán xét nặng nề của xã hội. Nhưng anh lại luôn cảm thấy bản thân không đủ tốt, không xứng đứng kề bên người con gái anh yêu, chỉ vì anh bị câm điếc bẩm sinh, sẽ di truyền. Đến cả những cô gái có khiếm khuyết khác còn chê anh, thì làm sao anh có sự tự tin vươn nắm lấy tay người con gái tốt đẹp như ánh dương này? Hơn nữa, anh lo sợ, nếu như họ thực sự ở bên nhau, kết tinh tình yêu của họ cũng sẽ bị giống như anh, cả đời vùi trong thế giới tĩnh lặng đến cô độc, không thể khỏe mạnh trọn vẹn đón nhận tất thảy những tốt đẹp của thế giới, giống như anh đã từng trải qua, đây là nỗi đau lớn nhường nào. Suy nghĩ của anh hoàn toàn là thực tế, nhưng chính vì thực nên mới khiến người ta đau đến không thở nổi. Phúc lợi xã hội dành cho người khiếm khuyết dù lớn đến đâu cũng không cách nào thực sự xoa dịu, vỗ về nỗi đau và những khó khăn những người khiếm khuyết như Lạc Tĩnh Ngữ hay cả chính những thành viên gia đình Lạc phải trải qua. Đấy là Lạc Tĩnh Ngữ còn có tài hoa, còn có thể dựa vào năng lực của bản thân mà nuôi sống chính mình. Có biết bao số phận bất hạnh hơn ở anh ở ngoài kia, vật lộn tìm kiếm lối thoát trong khó khăn đã định sẵn là buộc chặt với họ cả đời. Đến sống thôi còn quá khó, làm sao để yêu một người đây? Mình rất thích gio am khong bang anh tham tinh cách mà Hàm Yên dùng những câu chữ vô cùng bình thường, vô cùng nhẹ nhàng, những điều tưởng như rất hiển nhiên, những điều vẫn thường thấy đâu đó trong cuộc sống, để xé toạc ra những nỗi đau riêng, những nỗi đau thầm lặng của mỗi con người, khiến chúng ta đọc mà nôn nao, mà khó chịu, mà bực bội, mà uất ức, mà vỡ òa...vì những dòng chữ ấy, sẽ khiến mình nhớ thật lâu, thật lâu về câu chuyện hay nhường này.