Diễn Đàn SEO - vnseo.edu.vn - Cuối cùng thì Javier Zanetti cũng phải treo giày. Cái ngày ngỡ như không bao giờ đến rốt cục cũng đã đến. Có những cầu thủ sinh ra là để được mọi người, kể cả kẻ thù của họ yêu mến, ngưỡng mộ. Zanetti là một trong những cầu thủ như thế. Zanetti là người Argentina, dùng Tây Ban Nha là tiếng mẹ đẻ. Nhưng chảy trong người anh là huyết quản của một người Italia. Từ khi rời quê hương đặt chân đến Italia vào năm 1995, Zanetti không còn rời xa đất nước hình chiếc ủng nữa. Nói chính xác hơn, Milan đã trở thành quê hương thứ 2 của anh, Inter là mái nhà của anh và Massimo Moratti là người cha mà anh sẽ không bao giờ phản bội. Trong cuốn hồi ký đã xuất bản của Zanetti, anh dùng tiếng Italia chứ không phải tiếng Tây Ban Nha. Zanetti có cùng ngày sinh nhật với Roy Keane, nhưng anh không đạp đối thủ gãy chân đến mức phải bỏ cả sự nghiệp. Anh không sinh sự với HLV để khẳng định vị thế của mình. Anh chả đòi tăng lương bao giờ, anh không màng đến những lời đề nghị tuyển mộ. Có bao nhiêu lời đề nghị hậu hĩnh đã được gửi đến cho Zanetti trong suốt 19 năm đã qua? Có lẽ chính anh cũng không biết. Anh có thèm ngó qua đâu. Zanetti là con của một người thợ nề và bản thân anh cũng đã có thể trở thành một người thợ như bố. Rất may là anh đã theo nghiệp bóng đá. Và ngay cả trên sân cỏ, Zanetti cũng lao động cần mẫn như một người thợ nề, xây từng viên gạch một, viên gạch của hy vọng, của ước mơ, của khát khao mang tên Inter Milan trong suốt những năm giông bão. Inter sụp đổ, gục gã vào những thời điểm quyết định, như hàng vạn nhát chém vào niềm tin của các CĐV, nhưng nó không làm Zanetti nản chí. Hàng trăm cầu thủ đã đến rồi ra đi tìm vinh quang, cố thoát khỏi CLB như bị nguyền rủa này, Zanetti vẫn ở lại. Ở những nơi mà tòa lâu đài ước mơ sụp xuống, vẫn có người thờ nề nhẫn nại Zanetti xây lại những viên gạch đầu tiên, tràn đầy tin tưởng như thuở ban đầu. Anh đá bóng ở Inter lâu đến mức 2 đồng đội của anh là Mauro Icardi và Mateo Kovacic thậm chí còn... chưa ra đời khi anh khoác áo Inter lần đầu. Anh bền bỉ thi đấu, bền bỉ tập luyện. Bấy nhiêu năm ấy nhưng chưa một ngày bỏ tập. Có lần 2 vợ chồng đi nghỉ mà khách sạn lại không có phòng gym. Thế là Zanetti bế xốc vợ lên vai thay... tạ, vừa tập luyện, vừa vui chơi với vợ. 40 tuổi, đá 1.112 trận, trận nào cũng là một trong những người chạy nhiều nhất sân Cuốn tự truyện của anh tên là "Gicocare da Uomo", tạm dịch "Chơi bóng như một người đàn ông". Thiết nghĩ chữ "đàn ông" là quá đủ để mô tả về anh. 19 năm trước, một người thợ nề đến Inter. Bây giờ, với những cống hiến của người thợ nề ấy, người ta có thể xây được kim tự tháp.